Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Những "cuộc chiến" với phi công trẻ

Những "cuộc chiến" với cậu ấy khiến tôi đạt cảm giác tận hưởng đến mãn nguyện... Từng góc nhà, bờ tường, đến cả phòng tắm, phòng bếp… bất cứ chỗ nào cậu ấy cũng không buông tha tôi.



Từng góc nhà, bờ tường, đến cả phòng tắm, phòng bếp… bất cứ chỗ nào cậu ấy cũng không buông tha tôi... (Ảnh minh họa)

Cưới nhau được 2 tháng, chồng tôi ra nước ngoài học thêm bằng master. Tôi ở nhà với một sự tin tưởng tuyệt đối vào chồng. Chúng tôi đã có đến 4 năm yêu nhau và đám cưới này là điều tuyệt vời nhất của tôi. Thế nên tôi luôn tự hào về chồng mình cũng như về cuộc hôn nhân này. Chỉ 2 năm rưỡi thôi, chúng tôi sẽ đoàn tụ. Tấm bằng của anh sẽ giúp anh thăng tiến.

Chúng tôi đã lên những kế hoạch tuyệt vời cho cuộc sống của chúng tôi sau hai năm rưỡi nữa. Đó sẽ là mua một căn hộ liền kề, tôi sẽ sinh cho anh những "chíp hôi" mang họ của anh và giống anh như tạc.

Suốt hơn 1 năm đầu tiên, tôi và anh đã tự xóa nhòa khoảng cách địa lý bằng tất cả những công nghệ hiện đại nhất. Chat với nhau bất cứ lúc nào. Webcame bật gần như 24/24. Mọi hoạt động của anh bên đó hay của tôi bên này đều rõ ràng và minh bạch. Thế nên chưa bao giờ tôi có cảm giác thiếu anh.

Những tối thứ 7, tôi vẫn đi bar với lũ bạn như một cô nàng độc thân nhưng vẫn rất nghiêm túc – nàng độc thân tạm thời. Mọi thứ tuyệt vời ấy đã chấm dứt khi công việc của tôi, còn việc học hành của anh đều căng thẳng và bận rộn. Webcame chỉ bật vào mỗi tối trước khi đi ngủ. Thậm chí nhiều hôm chẳng bật nổi vì cơn buồn ngủ mạnh hơn. Cả tôi lẫn chồng. Và khi ấy, một sự kiện đã xảy ra làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống của tôi. Đó là một trận ốm sốt vi rút.

Hôm ấy, tôi đang ở cơ quan thì xây xẩm mặt mày. Cậu đồng nghiệp kém tôi 4 tuổi ngày thường vẫn giúp tôi sửa chữa đồ điện trong nhà, đi ăn trưa cùng tôi và thỉnh thoảng cà phê cà pháo với nhau, đã đưa tôi về nhà. Cậu ấy nấu cháo cho tôi ăn. Mua thuốc cho tôi uống. Tỉ mẩn giúp tôi và chăm sóc tôi. Thật sự lúc ấy tôi chỉ nghĩ như mọi khi thôi, cậu ấy tốt bụng và giúp đỡ tôi. Nhưng rồi, giữa những cơn mê man, tôi thấy cậu ấy chăm sóc mình dịu dàng đến rơi nước mắt.

Không chỉ chăm sóc tôi, cậu ấy còn dọn dẹp lại nhà cửa. Cậu ấy cứ như một người chồng cần mẫn. Cả đêm cậu ấy thay khăn đắp đầu tôi đến khi khăn khô hết nước. Lau từng chút cổ tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy muốn khóc. Mọi thứ như thể tôi đã phải cô độc đến nhường nào trong suốt hơn một năm qua. Tôi thèm nhận được sự quan tâm như vậy.


Càng gần ngày chồng về, tôi càng rối rắm trong việc quyết định thế nào?(Ảnh minh họa)

Và rồi, đỉnh điểm, cậu ấy đã hôn trộm tôi. Nụ hôn phớt và lời thì thầm: “Em yêu chị lắm, chị Thùy ơi!”. Tôi vẫn vờ ngủ. Nhưng trái tim của tôi thì khác. Nó loạn nhịp. Nó đập điên cuồng. Và cơn khát xâm chiếm lấy tôi. Làm tôi như lú lẫn đi. Và việc gì đến đã đến, cơn khát suốt cả năm trời đã được tưới tắm. Cậu ấy phủ lên tôi bằng tất cả sự ham muốn bấy lâu nay. Cậu ấy đã yêu thầm tôi từ rất lâu rồi và bao nhiêu dồn nén đã bung tỏa. Cơn ốm như biến mất. Tôi như cái cây khô được tưới tắm bởi mùa Xuân vậy. Tôi sống lại. Bừng bừng cảm xúc.

http://s4d3.turboimagehost.com/t1/13287005_7208092012658.jpgNhững ngày sau đó, cậu dọn đến ở nhà tôi. Tan sở, hai đứa líu ríu đi mua đồ về nấu nướng cùng nhau. Cậu ấy như một con hổ đói và tôi thì cũng chẳng bao giờ thấy đủ

. Cậu ấy điêu nghệ và rất có năng khiếu trong việc làm cho mọi giác quan của tôi bừng nở. Những cuộc chiến với cậu ấy khiến tôi đạt cảm giác tận hưởng đến mãn nguyện. Những bữa cơm chưa bao giờ ngắn hơn 4 tiếng bởi giữa những bữa cơm, cậu ấy có thể bế xốc tôi lên và vắt kiệt tôi. Thậm chí hai đứa như ma làm, từng góc nhà, bờ tường, đến cả phòng tắm, phòng bếp… bất cứ chỗ nào cậu ấy cũng không buông tha tôi.

Ngay cả buổi sáng tỉnh giấc, tôi đã bị cậu ấy cho một bữa sáng bằng toàn bộ thân thể của cậu ấy. Cuộc tình lệch tuổi và lén lút này không chỉ dừng lại ở nhà tôi mà còn là ở cơ quan, ở mọi quán xá chúng tôi ghé tới, rạp chiếu phim, cầu thang tối hay ngay trên bờ đê lộng gió một buổi tối ngoại thành. Ròng rã suốt 9 tháng. Tôi vẫn chat với chồng, vẫn bật webcam lên cho chồng nhìn thấy tôi, vẫn thương nhớ này nọ, nhưng trái tim tôi đã thuộc về cậu đồng nghiệp.

Mọi thứ xáo trộn và tan tành hết cả. Càng gần ngày chồng về, tôi càng rối rắm trong việc quyết định thế nào? Bỏ chồng để yêu cậu đồng nghiệp ư? Không! Tôi không đủ can đảm làm chuyện ấy. Nhưng bỏ cậu ta thì tôi sẽ chết mất vì nhớ. Tôi như bị bỏ bùa theo cậu ấy. Dường như không có tình yêu hoặc nếu có thì nó chỉ đủ làm cớ cho việc tôi ngoại tình với cậu ta mà thôi. Tôi phải làm sao đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét