Hôm nay tình cờ lên mạng, tôi đọc được bài viết về Hằng và tôi hiểu được câu chuyện bài báo nói là chuyện tình của mình.
LTS: Ngay sau khi đăng tải bài viết chân dung thật thiếu nữ phát điên vì thạc sĩ phản bội, Phunutoday đã nhận được 1 bức thư tự nhận là thạc sĩ khiến thiếu nữ phát điên. Chàng trai đã nêu thẳng những lý do cuộc tình tan vỡ. Chúng tôi xin đăng tải khách quan để độc giả cùng nhận định.
Tôi chính là “gã đểu cáng” như cách gọi của mọi người trong câu chuyện. Tôi không cố lên đây để trần tình, thanh minh cho mình mà vì tôi thấy cần được chia sẻ cho lòng thoải mái. Nhất là với gia đình của Hằng, tôi muốn họ không nhìn tôi với ánh mắt căm hận bởi hai nhà chúng tôi cách nhau chưa đầy 2km.
Tôi xin kể qua câu chuyện tình của chúng tôi. Gia đình Hằng đã nói đúng, tôi yêu cô ấy từ khi vào lớp 10. Ngày đó, trong tâm trí của tôi Hằng là hoàng hậu, là công chúa. Hằng không những hát hay, múa mềm mà còn viết chữ rất đẹp. Ở trường, Hằng luôn được thầy cô yêu quý. Tôi hãnh diện vì có người yêu như Hằng. Tình cảm tôi dành cho cô ấy rất chân thành.
Ngày Hằng không đỗ đại học, tôi vẫn động viên Hằng gửi nguyện vọng vào cao đẳng để chúng tôi được ở gần nhau hơn. Những năm tháng sinh viên, tình yêu của chúng tôi rất đẹp. Ngày đó, điện thoại không có, xe máy cũng không. Hằng thuê trọ ở Minh Khai, tôi trọ ở Cầu Diễn, chúng tôi chỉ hẹn hò nhau qua tin nhắn Yahoo.
Khoảng cách xa xôi, cái nghèo đói của sinh viên khiến chúng tôi trân trọng từng giờ phút bên nhau. Có hôm, khi Hằng đến chơi, tôi không có tiền đãi người yêu ăn cơm. Chúng tôi chỉ có 1 nghìn đồng mua ba quả cà chua về nấu làm canh rồi cắm cơm lên chan với canh loãng mà vẫn cười vui vẻ.
Có khi, cả hai cùng tìm đến nhà nhau chơi rồi lại tình cờ nhìn thấy nhau ở trạm xe bus. Noel năm nào hai đứa cũng gửi xe đạp tại Bách Khoa rồi đi bộ ra Nhà thờ lớn để cầu nguyện tình yêu. Tôi đã nghĩ, chúng tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Chúng tôi dọn về ở chung nhưng tình cảm vẫn không có gì thay đổi. Tôi vẫn yêu và cảm phục Hằng vì cô ấy là cô gái mạnh mẽ. Nếu tôi chán nản, Hằng lại hát cho tôi nghe.
Nhiều đêm, cô ấy nằm gối lên chân tôi và hát rất nhiều. Hạnh phúc của hai đứa đơn giản lắm. Bạn bè cùng học với chúng tôi ai cũng biết hai đứa là một cặp từ lâu.
Sự thay đổi không phải vì tiền, vì danh vọng
Ai cũng trách tôi là kẻ hám danh chạy theo đồng tiền. Tôi không trách bởi trong chuyện tình yêu người ra đi bao giờ cũng là kẻ phụ bạc. Hơn ba tháng nay, ai cũng trách tôi như thế.
Ở quê, người ta còn chửi cả bố mẹ tôi hám tiền nên bội ước với gia đình Hằng. Nhà tôi chấp nhận hết, chuyện tình cảm người ngoài cuộc làm sao hiểu được.
Gần 4 năm ở chung, tôi chưa một ngày đánh mắng Hằng. Chuyện tình cảm, tình yêu tôi không lừa dối cô ấy. Sinh nhật Hằng tôi chưa bao giờ quên tặng quà.
Thậm chí, tôi còn bóp mồm, bóp miệng dành tiền mua điện thoại tặng người yêu nhân kỷ niệm 10 năm yêu nhau trong khi bố mẹ tôi ở quê chưa bao giờ tôi tặng họ được cái gì.
Sự thay lòng đổi dạ của tôi hoàn toàn không phải vì tiền. Khi chúng tôi nhắc đến chuyện làm đám cưới, tôi thấy trong lòng trống rỗng và hụt hẫng chứ không hề thấy vui và hạnh phúc. Bởi, tôi cảm thấy chưa thực sự muốn làm chồng của Hằng.
Trong khi tôi cố quên đi cái đám cưới thì Hằng liên tục nhắc và mong chờ nó. Sự háo hức của cô ấy khiến tôi cảm thấy mọi thứ mơ hồ quá. Gần một năm nay, tôi không còn cảm giác như ngày trước với Hằng.
Tôi thấy đời đáng chán và tẻ nhạt quá. Tôi có tâm sự với người bạn thân của tôi và Hằng. Cô ấy cho rằng yêu nhiều quá nên sinh ra mất dần cảm giác yêu mà chỉ sống theo bản năng có nhau và nghĩa vụ tình cảm phải gánh.
Nhiều đêm tôi mất ngủ nằm nghĩ đến những lời bạn nói. Tôi thấy bạn mình nói đúng. Tôi cảm thấy sự có mặt của Hằng trong cuộc sống của tôi chỉ là thói quen, không có thấy thiếu thiếu như một thứ gia vị trong bữa ăn chứ không phải là tình yêu sâu đậm như ngày xưa.
Trong khi đó, vợ của tôi bây giờ lại là cô gái trẻ trung và biết làm tôi cười. Tôi bắt đầu so sánh Hằng với người đó. Hằng già hơn, tính tình khó gần và bản tính nhà quê của Hằng không thể gột rửa được. Người đó lại rất nhẹ nhàng và phong cách hiện đại.
Nhiều lần, tôi bảo Hằng hãy bỏ giọng nói địa phương. Tôi không muốn nghe cái giọng lớ giữa quê và phố của Hằng. Tôi khuyên thì Hằng lại giận cho rằng tôi có mới, nới cũ.
Khi nhận ra mình không còn tình cảm với Hằng cũng là lúc tôi biết mình đã phải lòng vợ tôi bây giờ. Không phải vì tiền, vì bố cô ấy là trưởng phòng của tôi mà đơn giản cô ấy khiến tôi thấy có được nụ cười như ngày đầu yêu nhau.
Hằng không thể giúp tôi lấy lại nụ cười hạnh phúc như xưa nên tôi nghĩ sự giải thoát là an toàn nhất. Nhiều lần, tôi định nói chuyện với Hằng và có lời chia tay chính thức chứ không phải âm thầm lấy vợ. Nhưng Hằng không bao giờ muốn tôi nhắc đến chuyện tạm xa nhau để bình tâm và suy nghĩ lại.
Người ta yêu nhau không biết vì sao nhưng khi chia tay lại có ngàn lý do để nói. Tôi không muốn nói lên sự thật rằng tôi đã hết yêu Hằng. Khi tình yêu không còn thì không cần phải cố gắng níu kéo.
Điều tôi không bao giờ cảm thấy có lỗi là trong suốt năm tháng yêu nhau, tôi chưa bao giờ hai lòng với cô ấy. Hằng phát điên không phải lỗi ở tôi mà do cô ấy đặt trái tim nhầm chỗ. Phần lớn phụ nữ đều như vậy nhưng họ đều vượt qua, Hằng là trường hợp hi hữu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét