Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Cầu Cơ- Một lần nghịch ngu



Được nghỉ hè vì nhà có việc bận nên không thể tham gia đội sinh viên tình nguyện tiếp sức mùa thi, đành về quê tìm thú vui khác.

Nhưng ai ngờ được niềm vui thì chẳng thấy đâu, có lẽ sẽ là cả 1 tháng hè toàn là đau khổ.

Biết con bạn thân cạnh nhà cũng về quê cùng lúc thế là nhóm bạn thân từ hồi mẫu giáo cho đến cấp 2 vẫn học cùng nhau, lại có dịp ôn lại kỉ niệm cũ. Mấy
ngày đầu thì toàn nước mía chém gió, tại vì quê em sát biển nên nước mía thịnh hành chứ chẳng thấy chà đá, chà chanh chém gió như Hà Nội đâu.
Rồi hôm nọ thằng bạn pm qua yahoo bảo sáng nay, lúc nó xem "cải mả" ( nhà nó cạnh nghĩa trang) họ có để quên 1 mảnh ván lại gần bờ tường nhà nó.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu em không nghĩ ra cái trò cầu cơ mà từ bé chỉ được các anh chị, cô bác kể lại. Em mới bảo nó là:

- Mày để đấy mai có trò hay đây.

Tính em là mấy cái truyện ma quỷ là em máu lắm, hết nghe truyện ma NN Ngạn rồi lại nghe kể bao nhiêu là truyện ma của những người thân kể lại
Rồi em lên kế hoạch luôn, gọi thêm 2 thằng bạn thân nữa là 3 thằng.

Bọn nó cũng chẳng biết gì nên nghe theo lời em hết, thằng thì mua ít loại hoa quả, còn trưa hôm sau em qua nhà nó lấy mảnh ván kia về.
Thấy nó cũng cũ rồi nên cắt giấy theo hình ván mà dán lên rồi viết các chữ cái, số cả dấu má lên đó. ( Ai từng chơi trò này rồi chắc cũng biết) KHông quên kiếm 1 đồng xu.

Vì là từ trước giờ mấy đứa bạn thân đi đâu cũng có nhau, con bạn thân em cạnh nhà em nên cũng có kể cho nó nghe, thế là nó đòi đi theo. Lúc đầu nghĩ
con gái đi e không tiện nhưng nghĩ lại cái hồi còn học lớp 5 bé tẹo hình như là vào năm 2001, cả đám chơi trò ma lon. COn bạn chạy chậm còn bị đánh bầm
2 mắt cá chân, sáng hôm sau không đi học được, còn bị bọn em cười mãi. Thế rồi cả con bạn em nữa là cả thảy 4 người, con bạn em sẽ không chơi mà có
trách nhiệm ghi lại để ghép câu chữ sau mỗi lần hỏi " cơ". Và đó chính là sai lầm lớn nhất mà đến giờ khiến em vẫn còn ân hận.

8h30 Đêm 5/7, sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cả nhóm dẫn nhau ra đồi thông gần bờ biển để bắt đầu trò chơi, lúc ấy chỉ mang theo 1 chiếc đèn pin loại nhỏ. Đến nơi, đặt mảnh ván xuống và để chiếc đèn mờ mờ cạnh đỏ chỉ đủ nhìn thấy con chữ. Bọn em bắt đầu ngay, em ngồi đối diện với con bạn thân ,
còn lại 2 thằng ngồi 2 bên quây quanh bàn cơ. Cả bọn im lặng và em bắt đầu đọc mời cơ lên, lúc đó vào tầm 9h30 rồi.

Vì là lần đầu chơi sợ không thành công nên đã chuẩn bị cả câu chú đầy đủ, lúc ấy chỉ còn tiếng gió, cả 3 đứa em đặt mỗi đứa 1 ngón tay lên đòng xu, trông mặt đứa nào cũng căng thẳng, còn em thì cố tỏ ra bình tĩnh dù trong lòng cũng xoắn lắm rồi và giọng em bắt đầu vang lên:

- "Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới điện ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn. Xin mời người lên chơi xin mời người lên
xơi, làm cho cơ quay cờ chạy vòng vòng. Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi."

CHưa thấy gì em chầm chậm đọc tiếp bài thơ cầu hồn:

"Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn dạo khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian"
.....
- Đọc gần xong đến đoạn:

"Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn
Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ
Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ
Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời..."

- CHưa hết câu cuối thì thấy đồng tiền bắt đầu dịch chuyển, lòng bắt đầu thấy phấn trấn hơn.
Thấy đồng xu vẫn chuyển vòng vòng ý như là chờ đợi câu hỏi, em liền hỏi liền:

- Mày là Nam hay Nữ?

Nhưng đồng xu thì cứ vòng quanh 4 ô : Thần - Thánh - Ma- Quỷ mà không chịu trả lời.

EM nhắc lại câu hỏi: - Mày là Nam hay Nữ?

Đến giờ thì nó chạy lại giữa 2 ô là MA- Quỷ, đột nhiên con bạn ngồi sau lại ôm miệng cười khúc khích, 3 thằng thì trong mắt nhìn chẳng hiểu chuyện gì, em
thì trong lòng tức tối vì nó sắp làm hỏng buổi chơi hôm nay. Nhưng chưa kịp phản ứng gì, con bạn thân nhìn em trừng trừng, đồng xu thì em chẳng còn để
ý là lúc này nó dừng vào đâu rồi, ánh mắt nó như muốn nuốt lấy em.

Em vừa định cất tiến hỏi : - T màyy...

Nhanh như cắt nó chồm lên 2 tay bóp lấy cổ em, bị bất ngờ em ngã ngửa ra, như 1 phản xạ tự nhiên chân em quăng mạnh đạp 1 phát vào bụng nó, 1 phát
vào cổ, vì đạp rất mạnh nên con bạn bật ra phía sau.( Em thề là từ bé tới giờ em với con bạn chơi rất thân với nhau, chưa có xích mich lớn bao giờ, bọn em
quen nhau từ hồi mẫu giáo lên cấp 1, cấp 2 vẫn học cùng lớp, chỉ có cấp 3 là cùng trường nhưng khác lớp, đi và về học vẫn cùng đường)

Sau cái đạp ấy, tinh thần hoảng loạn đầu óc chẳng còn nghĩ được cái gì nữa, em vùng dậy cắm cổ lao về phía trước. Lúc chạy có đạp phải bàn cơ mà quên
mất nói " thăng" để dừng cơ lại nếu như đó là quỷ.

CÒn 2 thằng bạn em đoán lúc đó cũng hoảng không kém chắc là cũng chuồn thoát thân chỗ nào rồi.

CHạy được 1 đoạn dài, còn kinh hãi sư việc lúc này, tay chân bấn loạn em bấm số gọi 2 thằng kia đều không trả lời, ko biết là vì lý do gì?
Lấy lại bình tĩnh, em thấy lo là thương con bạn vô cùng, vì lúc nãy đạp nó 2 cái rõ đau. EM đã quyết định mò lại chỗ lúc nãy hy vọng tìm con bạn, giờ này
không biết nó thế nào, chắc là bị nhập. Đi được 1 đoạn thì điện thoại kêu, 1 thằng gọi:

- Mày đang ở đâu đấy?

- ĐM mày định giết bọn tao à?

Chẳng biết nói gì lúc này, giọng nó còn đầy vẻ hãi hùng.

- Tao với mày quay lại chỗ cũ tìm con T nhanh đi.

Chẳng đợi nói thêm em chạy ngay về chỗ lúc nãy, 2 thằng cẩn thận tiến đến gần bàn cơ, chiếc đèn pin vẫn sáng. Ở đó là con T nằm bất tỉnh tại chỗ.
Cảm giác thấy sợ và bất an vô cùng. Sợ vì để con T lại 1 mình, vì sẽ không biết sẽ phải giải thick thế nào với bố mẹ nó.
Hai thằng lôi ngay con T lên:

- T ơi, tỉnh dậy đi
- T ơi!

Hai thằng lay người nó mấy cái nữa mà nó chẳng bảo gì?
Đành khiêng nó về nhà....

Tối hôm đấy, vì sợ bị mắng chửi nghịch ngu nên mấy đứa đã không dám nói thật, đành dối là : Mấy đứa đang đi dạo ngoài đồi thông thì con T bỗng nhiên
chạy nhanh về trước rồi ngã vào gốc thông và bất tỉnh. CÒn vết bầm trên cổ thì nói là chắc do cổ va vào gốc cây.

Hai bác thương con nên lúc ấy chỉ cuống lên chẳng còn tâm trí nào mà trách hay chửi mấy thằng nữa.

Nhìn mẹ T lo lắng khóc lòng em lại thấy ân hận vô cùng.
Đêm ấy em ở lại đến quá 2h sáng mới về.
Lúc 11h cả nhà T đinh đưa nó đi bệnh viện xem thế nào thì bất ngờ con T tỉnh dậy như không có gì xảy ra, mặt nó tỉnh bơ.

Em hỏi : - Mày có làm sao không?

Thì nó không nói gì, mà cứ nhìn em trừng trừng y như cảnh hãi hùng lúc nãy.
Em biết là có biến, vội lùi ra 2 bước thì con T nó bắt đầu nói nhảm....
Nó nói suốt liên tục, nó kể nó tên Nghĩa chết ở đấy vì đói, và đòi ăn cháo.
Tiếng khóc trong nhà càng lớn hơn, biết là chẳng phải bình thường, bác trai chạy vội ra ngoài. Lúc vào là trên tay cầm con rựa, la lớn:

- Mày không để con gái tao yên, tao chém chết mày!

Rồi bác lao tới giang cánh tay lớn giáng xuống 2 bạt tai thật mạnh.
Con T lúc này mặt vẫn hằm hằm rồi từ từ 2 mép nó đầy bọt trắng và lịm đi.
Từ đó cho đến lúc em về thì con T vẫn đang bất tỉnh.
Xin lỗi 2 bác dù biết là 2 bác có thể giận em lắm, nhưng thật tình em chẳng biết là gì lúc này.

Cả đêm đó em kkông ngủ được, cũng chả dám nghĩ nhiều, vì mọi chuyện chẳng thể nào ngờ tới.

Định rằng nếu sáng mai con T vẫn bị thế em sẽ nói với Bác em cũng là thầy cúng giỏi ở đây, biết cả thuật thôi miên, em từng xem gọi hồn 1 lần rồi. Bác sẽ giúp.

Lòng trăm mối lo lắng ân hận...
Thằng người yêu nó mà biết chuyện chắc nó cho em mấy thọi thì đi luôn mất...:

Đến sáng hôm sau(6/7), em sang thăm nó thì nó đã trở lại bình thường nhưng nét mặt vẫn còn phờ phạc. Không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi nhỏ nó là hôm qua
có nhớ gì không? Nó chỉ bảo là nhớ mỗi lúc đang đọc thơ gọi hồn rồi sáng dậy đang nằm ở nhà. Em chẳng nói gì nữa bảo nó nghỉ đi cho khỏe.

Hôm nay thì con bạn đã bình thường hẳn trở lại, nhưng em lúc này vẫn còn giằn vặt không biết phải nói với 2 bác ấy thế nào? Có nên nói thật ra hay không hay là cứ im lặng vì mọi chuyện cũng qua rồi?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét