Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Trót trao nhầm ‘cái ngàn vàng’

show9vipcom.jpg (209×153)Người mở cửa ngà ngà hơi men, em cứ ngỡ là anh nên em đã…
Vì thế, em không hề chống cự, mà còn đồng tình khi người đó ôm, hôn và làm chuyện đó với em.
Hôm nay, khi mọi chuyện đã qua, khi trong lòng em đã cảm thấy nhẹ nhõm và không còn cảm giác quằn quại xót xa, nuối tiếc, em mới viết được những dòng này để hồi tưởng về một quá khứ đẹp đẽ của hai ta mà lẽ ra chúng ta đã có thể có một kết thúc đẹp như bao người. Một đám cưới hạnh phúc, một mái ấm với tiếng cười trong vắt của trẻ thơ. Cuộc sống đó đẹp biết bao mà sao ta lại chẳng thể đi tới cuối con đường cùng nhau. Để rồi em phải đau khổ, vật vã còn anh thì có sung sướng gì cho cam.
Trong cuộc đời, có những sự thật quá đắng cay anh nhỉ. Nó diễn ra không theo chủ đích của ai để rồi tất cả trở nên rối rem, tan nát.
Chúng ta quen nhau thật tình cờ, như là định mệnh. Để rồi khi rời xa nhau cũng là định mệnh buộc chúng ta phải như thế.
Em còn nhớ, ngày chúng ta quen nhau là một ngày mưa. Nó như báo trước tương lai ảm đạm của chúng ta. Buổi tối hôm đó, khi em vừa rời khỏi lớp học thêm ra đón xe buýt thì trời mưa tầm tã. Anh cũng vội vàng chạy từ đâu đó đến bến xe buýt để trú mưa, anh đã đâm sầm vào em, khiến cho cặp kính của em bị vỡ. Anh luống cuống xin lỗi và không ngừng nói sẽ đền cho em. Em phụng phịu, trách anh không cẩn thận. Nhưng cũng nhờ có sự việc đó mà chúng ta trở thành bạn rồi thành người yêu của nhau. Sau này em mới biết, để có tiền đền đôi kính mắt cho em mà anh đã phải đi vay mượn bạn bè và ăn mỳ tôm cả tháng sau để trả nợ. Em thương anh lắm, anh có biết không?
Tình yêu của chúng ta cứ thế, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Anh đã cùng đi em hết những năm tháng thời sinh viên. Chúng ta ra trường và đi làm. Vào đúng lúc cả hai quyết định đi tới một đám cưới để xây dựng một gia đình nhỏ xinh thì mọi chuyện ập đến. Thật trớ trêu!





Ngày sinh nhật anh, em đã quyết định sẽ dành tặng anh món quà đặc biệt và ý nghĩa nhất đời em.

Em đã dằn vặt và tự vấn bản thân mình rất nhiều, em ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại để em không phạm phải sai lầm tày trời như thế. Em ước gì có thể cứu vãn được mối quan hệ của chúng ta, cứu vãn được thảm kịch gia đình anh. Anh ạ, em có chết cũng chẳng bao giờ gột rửa được quá khứ này.
Ngày sinh nhật anh, em đã quyết định sẽ dành tặng anh món quà đặc biệt và ý nghĩa nhất đời em. Em đến phòng anh, chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cùng với một bộ đồ rất gợi cảm. Khi em còn lúi húi ở trong bếp thì cửa phòng mở. Người mở cửa ngà ngà hơi men, em cứ ngỡ là anh. Chính điều đó đã khiến em chẳng chống cự mà còn đồng tình khi người đó ôm, hôn và làm chuyện đó với em. Em đã cho đi sự trinh trắng của đời mình, nhưng người đón nhận lại chẳng phải là anh. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi thấy anh bước vào phòng, tim em ngừng đập, đầu óc em trống rỗng. Em không nghĩ được gì, chỉ trân trân nhìn anh. Mãi khi anh quay lưng, em mới hiểu cánh cửa hạnh phúc đã không mở ra với em.
Làm sao em có thể quan hệ với anh trai của người yêu mình được cơ chứ? Câu hỏi ấy đã vang lên trong đầu em không biết bao nhiêu lần. Em như người bị thần kinh sau đó, em tìm, tìm mãi cũng chẳng thấy anh. Em hận anh trai anh, rồi lại tự hận bản thân mình. Yêu nhau lâu và mặn nồng như thế mà cũng không phân biệt được đâu là người yêu, đâu là anh trai của người yêu. Có những lúc em đập đầu vào tường đến tóe máu, vậy nhưng sự thật cũng chẳng thay đổi được.
Gia đình anh đã đề nghị đón em về làm dâu, nhưng sẽ là chị dâu của anh. Em nào dám bước bào ngôi nhà ấy với tư cách là chị dâu của anh được hả anh? Cay nghiệt quá anh ạ, em như kẻ điên suốt những ngày tháng sau đó. Thân hình em gầy rộc, sắc mặt xanh xao, hốc hác. Khi em phát hiện ra mình có bầu, em lại càng đau khổ và dằn vặt.
Em đã làm mọi cách để nó từ bỏ em, nhưng nó vẫn kiên trì bám trụ như một định mệnh. Người không thể thắng được ý trời, em dần dần có những suy nghĩ tích cực hơn và chấp nhận một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong cơ thể mình. Em sống có trách nhiệm hơn và suy nghĩ rất nhiều về tương lai của mình. Em đã quyết định ra đi, rời bỏ nơi ấy, nơi mà ta có quá nhiều kỉ niệm đẹp bên nhau.
Điều em mong mỏi nhất trước khi ra đi là được gặp lại anh, dù chỉ một lần. Hãy tha thứ cho em, em đã tự tay xé bỏ bức tranh hạnh phúc mà hai ta cùng vẽ lên. Mong anh hãy quên đi quá khứ, đừng thù hận và bỏ qua lỗi lầm cho anh trai anh. Em sẽ cố gắng sống và nuôi con thật tốt. Mong một cuộc sống bình yên sẽ đến với chúng ta. Yêu anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét