Chồng tôi biết tôi đã ngoại tình. Anh cho tôi cơ hội được nói thật vì anh sẵn sàng bỏ qua. Nhưng liệu anh sẽ bỏ qua thế nào khi mà anh biết rằng người đàn ông khiến tôi phản bội anh chính là anh trai của anh.
Tôi nguyền rủa chính bản thân mình vì tôi là một người đàn bà đốn mạt. Tôi không chỉ phản bội lại chồng mình mà còn làm chuyện đồi bại ấy với một người mà lẽ ra không bao giờ tôi được phép: Anh trai chồng.
Chồng tôi đi xuất khẩu lao động nước ngoài 5 năm. Đó là khoảng thời gian khó khăn với tôi cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhiều đêm dài nằm quay quắt nhớ chồng, nước mắt tôi không ngừng tuôn chảy. Tôi yêu thương chồng nhưng quả thật sự xa cách làm tôi hoảng sợ. Lúc nào tôi cũng mong ngóng chồng về cho khỏa lấp những ngày nhớ mong.
Thời gian đầu khi mới đi anh còn hay điện thoại về hỏi thăm vợ con nhưng lâu dần do bận rộn quá mà anh ít liên lạc với tôi hơn. Những cuộc điện thoại ít ỏi về của vợ chồng tôi không đủ để tôi vơi đi nỗi cô đơn, cô quạnh. Thật may khi chồng tôi đi vắng, gia đình bên chồng tôi luôn quan tâm, giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong đó đặc biệt là anh trai cả. Lí do cũng vì anh sống khá tình cảm, hơn nữa nhà lại gần nhà vợ chồng tôi nên tiện giúp đỡ hơn. Mọi việc nặng nhọc, lớn bé trong nhà, hễ có việc cần là anh tới giúp chẳng nề hà. Tôi thực sự quý mến và tôn trọng anh, một tình cảm anh em trong nhà chứ tuyệt nhiên không có chút tà dâm nào ở đó.
Sự cô đơn đã cuốn tôi và anh chồng vào mối quan hệ bất chính (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi đúng như người ta nói, chỉ một phút yếu lòng cũng có thể khiến cả phần đời phía sau trở thành bi kịch. Đêm hôm ấy, dù đã rất khuya, tôi nghe thấy tiếng gọi giật giọng từ phía bên ngoài. Chỉ nghe giọng tôi cũng biết đó là anh chồng của mình. Quả thực trong lòng tôi lo lắng bất an, tôi sợ hàng xóm sẽ nghi ngại vì đêm hôm anh chồng lại gọi cửa em dâu khi mà em trai không có nhà. Cuống quá, tôi vội vã ra mở cửa, phần vì lo không biết có chuyện gì mà đêm hôm anh chồng tới tìm, phần vì ngại hàng xóm nhìn thấy.
Anh bước vào nhà, người thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu. Có lẽ anh chồng tôi đã say. Vừa vào tôi nơi, anh bắt đầu câu chuyện bằng ngay một lời chắc nịch: “Con vợ anh nó ngoại tình. Nó cắm sừng lên đầu anh ngay trước mắt mà anh không biết. Giờ nó còn ngang nhiên đi với thằng đó”. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh chồng mình sự tức giận không kiềm chế nổi. Tôi bình tĩnh rót cho anh ly nước để anh uống cho tỉnh rượu.
Anh tâm sự với tôi gần hết đêm đó. Tôi thực sự ngại ngần nhưng vì trước nỗi đau khổ của anh rể chẳng còn cách nào khác tôi phải tiếp chuyện anh với hi vọng anh vơi đi sự uất hận trong lòng. Đêm càng lúc càng về khuya, không hiểu vì rượu hay vì một lí do nào khác, anh chồng tôi bất ngờ lao vào ôm lấy tôi. Tôi đẩy mạnh anh ra và kháng cự nhưng vô hiệu. Sức mạnh của một người đàn ông khiến tôi không làm sao có thể vùng vẫy được. Vậy là điều gì đến cũng phải đến.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy khi mà anh chồng tôi đã đi rồi. Sau đó anh điện thoại để nói lời xin lỗi tôi vì những gì đã qua. Tôi khóc nấc lên. Anh càng ra sức động viên tôi và nói rằng chuyện này sẽ mãi là bí mật nếu không ai trong hai người tôi và anh nói ra. Tôi chỉ còn biết cầu vào vận may rằng nó sẽ không bao giờ bị tiết lộ.
Liệu chồng tôi có thể tha thứ khi biết tôi quan hệ với anh trai anh ấy? (Ảnh minh họa)
Tôi những tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Nhưng rồi anh chồng tôi luôn tìm tới tôi mỗi lúc buồn. Tôi đã nó cả trăm nghìn lần là không được phép tái diễn điều đó thêm một lần nào nữa nhưng dường như sự cô đơn quá lớn trong anh và tôi đã không còn đủ để chúng tôi tỉnh táo. Giống như người ta đã trót một lần nhúng tràm thì những lần sau mọi chuyện chẳng còn gì để nói. Tôi và anh chồng còn lặp lại điều đó thêm vài lần nữa. Tôi cảm thấy được bù đắp sự cô đơn, trống vắng còn anh như khỏa lấp được sự căm hận do người vợ phản bội. Chúng tôi quan hệ với nhau trong sự xỉ vả chính bản thân mình nhưng có một cái gì đó cứ hút chúng tôi vào tội lỗi.
Anh chồng tôi và vợ ly hôn. Chị ta tình cở biết được chuyện của tôi nhưng trước khi ly hôn chị ấy có gặp riêng tôi và nói: “Chị biết em và anh ấy có chuyện. Chị chẳng muốn đánh giá làm gì vì bản thân chị cũng không tốt đẹp nhưng em nên dừng lại. cùng là phụ nữ với nhau chị khuyên em nên dừng lại vì dù sao họ cũng là anh em”.
Nghe những lời chị ấy nói tôi càng khinh bỉ chính mình. Tôi thấy mình là loại đàn bà vô liêm sỉ và nhục nhã. Sau lần đó, tôi và anh chồng quyết định chấm dứt mọi chuyện.
Chồng tôi trở về. Nhìn dáng vẻ và điệu bộ của tôi mỗi lần hai vợ chồng gần gũi anh ấy dường như đoán ra mọi việc. Anh từ tốn tới bên tôi, nói sẽ tha thứ và bỏ qua cho tôi nếu khi xa chồng tôi trót dại làm điều gì đó với người khác. Anh biết tôi cô đơn và thiệt thòi nên sẽ không chấp nhặt, chỉ cần tôi nói thật mà thôi. Trước sự bao dung của chồng, tôi càng thêm đau khổ và nhục nhã.
Giờ trong con người tôi đang có biết bao sự giằng xé nội tâm. Tôi đau khổ vô cùng, liệu tôi có nên nói ra sự thật hay không? Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi và anh chồng hay không? Nhưng nếu không nói, tôi sợ một ngày nào đó, khi người chị dâu của tôi nói ra sự thật, lúc đó chồng tôi còn đau đớn hơn gấp bội. Điều ấy thật quá tàn nhẫn với anh ấy. Tôi nên làm gì lúc này, xin hãy cho tôi một lời khuyên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét